Xa lạ
XA LẠ
Đặng Hiển
Vì sao lại thế em ơi?
Hình như thày đã một thời dạy em?
Vì sao ánh mắt em nhìn
Như người xa lạ gặp trên xe, tàu?
Thày trò xưa đã nghiêng đầu
Trên trang sách mới ánh màu phượng bay
Nhớ xưa em vẫn chào thày
Nụ cười tươi nở thắm đầy niềm tin
Nhớ xưa ánh mắt em nhìn
Từng như tia nắng dịu êm tim thầy
Thời gian… màu tóc thày thay
Còn em, đâu nét thơ ngây thưở nào?
Hình như em có niềm đau
Ước mơ ngày ấy tan vào thời gian?
Hay là đời lắm lo toan
Làm bao kỉ niệm héo tàn trong em
Hay là em mải bước lên
Trường xưa, lớp cũ lỡ quên lối về?
Thì em ơi, cứ đi đi!
Cầu cho thuyền ấy ngày kia đến bờ
Giữa ngày em thỏa ước mơ
Bên chùm hoa tặng, có thơ của thầy…